ÁN LẠ ĐẤT PHƯƠNG NAM – KỲ 7: NHỮNG VỤ ĐÒI CON

TT – Anh L.C.H. làm kế toán ở một doanh nghiệp tư nhân. Chị V.T.T. làm thợ may. Đôi vợ chồng trẻ rất lạc quan bởi họ thấy nhìn lên khắp TP Cần Thơ mình không bằng ai, nhưng nhìn xuống khối người không ai bằng mình. Lại thêm trong nhà có đứa con 2 tuổi hay bi bô nên suốt ba năm chung sống, đôi uyên ương lúc nào cũng thấy “cuộc đời vẫn đẹp sao”.

TT – Anh L.C.H. làm kế toán ở một doanh nghiệp tư nhân. Chị V.T.T. làm thợ may. Đôi vợ chồng trẻ rất lạc quan bởi họ thấy nhìn lên khắp TP Cần Thơ mình không bằng ai, nhưng nhìn xuống khối người không ai bằng mình. Lại thêm trong nhà có đứa con 2 tuổi hay bi bô nên suốt ba năm chung sống, đôi uyên ương lúc nào cũng thấy “cuộc đời vẫn đẹp sao”.

Cái bẫy ly hôn

Rồi trong lần tình cờ đi hát karaoke cùng mấy chị em trong xóm, chị T. quen với một đại gia giàu sụ đã ly dị vợ. Từ ngày đó, giữa hai người thường có những cuộc hát karaoke với nhau. Và của cải vật chất ngày càng sinh sôi, nảy nở trong nhà chị T. qua những lần đi hát “dân ca ba miền” ấy. Chị T. cũng thật thà khai báo hết cho chồng nghe, rủ rỉ rù rì trấn an chồng cứ yên tâm, gì thì gì em vẫn “giữ mãi tấm lòng son” với anh.

Chồng khoái chí khi cái tivi 20 inches cũ được thay bằng cái 27 inches mới cáu. Rồi thêm chiếc Air Blade màu đỏ láng coóng nữa chứ. Điều quan trọng là tất cả đều đứng tên vợ mình, mà sau vợ mình chính là mình. Sau này cha đại gia có “bắc thang lên hỏi ông trời” cũng đòi lại hổng được. Ai mượn dại gái chết ráng chịu. Cứ mỗi tối cuối tuần là cả nhà vi vu trên chiếc Air Blade ra bến Ninh Kiều hóng gió. Nhiều lúc anh H. nghĩ có vợ nhan sắc lời thấy mồ, mình vừa được ngắm vợ đẹp vừa… có thêm tài sản. Tuy đôi lúc cũng cảm thấy khó chịu khi tưởng tới cảnh gã đại gia chụm đầu cùng vợ yêu song ca những bản tình ca, nhưng thôi chắc vợ yêu chỉ hát thôi, chứ không tiến xa hơn nữa đâu…

Rồi bất ngờ vào một đêm trăng thanh gió mát, người vợ thủ thỉ với chồng rằng mình phải làm giàu và đưa ra một kế sách: ly dị! Chồng nghe xong, mồ hôi rơi lộp bộp dù tiết trời rất mát mẻ. Vợ thấy thế trấn an: mình chỉ ly hôn giả thôi, cho cha đại gia tưởng thiệt mới ngoan ngoãn “nộp” khối tài sản kếch sù cho mình. Khối người nhờ áp dụng cách này mà phất lên vù vù đấy. Cha này giàu lắm, chừng nào mình quơ được một đống tiền sẽ đá đít ổng một cái bịch. Lúc đó vợ chồng con cái sẽ đoàn viên trong niềm hoan ca sung túc. Lúc đầu chồng do dự, nhưng vợ cứ thuyết phục: “Thôi mà anh, lùi một bước là trời cao, biển rộng!”. Chồng xuôi theo gật đầu.

Ra tòa, theo đúng kịch bản anh H. hào phóng giao hết tất tần tật nhà cửa, tài sản và cả đứa con duy nhất cho vợ. Còn mình ra đi mình không, mướn một phòng trọ ẩn nhẫn chờ ngày đoàn viên ca khúc khải hoàn. Thời gian đầu, anh H. đến thăm con chị T. vẫn vui vẻ như “chưa hề có cuộc chia ly”. Nhưng sau đó, chị khó chịu ra mặt khi anh H. đến thăm, nhất là khi đến trùng với đại gia. Chị T. đề nghị anh H. đến in ít thôi vì giữa hai người giờ đây không còn gì nữa cả, cô nam, quả phụ đến hoài thiên hạ… dị nghị. Anh H. chưng hửng nhắc lại “kế hoạch” xưa, chị T. tỉnh rụi rằng mình đâu có nói hồi nào đâu, nếu anh H. mà còn nhắc lại là chị sẽ thưa anh tội vu khống, bôi nhọ danh dự của chị.

Cay cú biết mình bị lừa, nhà cửa, tủ giường,… công sức bao năm đổ sạch xuống sông nhưng cũng đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”, vì nói ra chẳng những thằng tình địch mà đồng nghiệp trong cơ quan cười cho bể mặt. Điều anh H. ức nhất là thằng con trai cứ quấn lấy gã đại gia mà bí bô bí ba, còn anh là cha mà mỗi khi ôm nó lại khóc ré lên… Thôi thì cứu được cái gì thì cứu, anh H. gửi đơn đến tòa án đòi thay đổi quyền nuôi con. Nhưng đứa con mới 34 tháng tuổi, cộng thêm người mẹ có chỗ ăn ở công việc ổn định, còn anh H. ở nhà trọ nên tòa hai cấp tuyên chị T. tiếp tục giữ quyền nuôi con. Thế là từ đó anh H. thở dài thườn thượt hát câu: “Bởi tôi lỡ dại nên tin lầm người ta…”.

“Chiếm đoạt” cháu nuôi

Cuối năm 2001, mẹ của chị T.T.L. có xin một bé trai tại bệnh viện đem về cho chị nuôi. Chị làm khai sinh và đặt tên đứa bé là N.C.B.. Sau đó, vợ chồng chị L. chuyển đến tá túc nhà ông T., vốn là bạn thân của chồng chị. Hai vợ chồng chị L. thường đi làm ăn xa nên gửi cháu B. cho gia đình ông T. chăm sóc. Sáu năm trôi qua, vợ chồng chị L. dần khấm khá, cất nhà cửa và nói với ông T. rước bé B. về  cho đi học. Lúc này ông T. không chịu trả con cho chị L.. Năn nỉ mãi không được, buộc lòng vợ chồng chị L. gửi đơn kiện đến TAND huyện Cờ Đỏ, TP Cần Thơ.

Trước tòa, ông T. nói rằng vợ chồng chị L. đã nói giao con cho ông nuôi luôn. Vả lại ông đã nuôi sáu năm nên mến chân, mến tay như cháu ruột. Vì vậy ông quyết không thể giao bé B. cho chị L.. Tuy nhiên vợ chồng chị L. thoải mái muốn đến thăm lúc nào cũng được, ông không cấm cản. Giờ chỉ cần hỏi ý kiến bé B., nếu bé chịu về ở với vợ chồng chị L. thì ông sẽ giao ngay tức khắc, chỉ cần trả ông tiền công nuôi bé B. sáu năm là 6.750.000 đồng.

Tòa phân tích thời gian cháu B. sống gần vợ chồng ông T. nhiều hơn là vợ chồng chị L. nên giờ cháu B. không chịu xa ông bà là điều tất nhiên. Giờ cháu B. còn nhỏ, chính chị L. đã làm giấy khai sinh cũng như đăng ký việc nuôi con nuôi. Vì thế tòa tuyên chị L. được quyền nuôi cháu B. đồng thời phải thanh toán chi phí nuôi cháu B. cho ông T. là 6.750.000 đồng. Không đồng ý với bản án trên, ông T. kháng cáo. Nhưng nhiều lần TAND TP Cần Thơ mở phiên xét xử, ông T. đều vắng mặt không lý do dù giấy triệu tập được gửi đến tận nhà. Đến lần thứ ba, TAND TP Cần Thơ vẫn tiến hành xét xử và bác kháng cáo của ông T., y án sơ thẩm.

Xóm giềng đều nói ông T. tính tình hiền lành nhưng đụng đến chuyện bé B. là ông rất quyết liệt. Ông kiên quyết giữ bé B.. Mãi đến gần ba tháng sau, khi cơ quan thi hành án quyết liệt yêu cầu ông T. phải chấp hành bản án, gia đình ông mới đưa cháu B. đến UBND xã giao cho vợ chồng chị L.. Nhưng khi giao xong, đi được dăm bước nghe cháu B. khóc thét lên kêu: “Ngoại ơi! Ngoại ơi! Đừng bỏ con”, thế là ông T. quay lại ẵm bé B. chạy thốc tháo về nhà, rồi kêu con trai tức tốc mang cháu B. trốn lên tận Sài Gòn.

Sau nhiều lần thuyết phục ông T. không thành, Công an huyện Cờ Đỏ ra quyết định khởi tố ông T. với tội danh chiếm đoạt trẻ em, đồng thời ra quyết định truy nã con trai ông cũng với tội danh trên. Hơn bốn tháng lẩn trốn, người con trai suy tính thiệt hơn, hổng lẽ trốn vầy hoài chắc cả đời mình… hổng có vợ luôn. Rồi tương lai bé B. cũng không học hành được, kiểu này chắc mình và thằng bé đều tiêu tùng. Thế là anh con trai chặc lưỡi, đem bé B. về lại quê nhà, còn mình đến công an đầu thú.

Ba năm trôi qua, giờ bé B. đang học lớp 2, đầm ấm bên cha mẹ mình. Anh con trai ông T. đã có vợ, sinh được bé trai kháu khỉnh. Ông T. suốt ngày đùa vui với cháu ruột của mình. Nhắc đến chuyện xưa mọi người đều hú hồn, nếu ngày đó cha con ông hành xử căng thẳng thì giờ hai cha con đều ngồi tù, chứ lấy đâu thong dong ngồi ru cháu nội như bây giờ.

MINH TÂM

 

Tags: No tags

Add a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *